Làm gì để "nỗi đau không thể quên" trong cuộc đời sinh viên Y được biến thành những kỷ niệm bình thường, không phải những chấn thương? Làm gì để kiến thức sau mỗi kỳ thi thực sự được cất vào bộ nhớ dài hạn, quý báu trân trong, chờ đến ngày được sử dụng, chứ không phải bị thù hằn gạt cho qua, quên cho nhanh để còn bộ nhớ học ngay môn khác?
Bạn nói đi, như thế là có logic à?